Khi nhớ tới Baggio, thật dễ gọi
anh là tay hippy bóng đá vĩ đại nhất, nhưng không chỉ có thế, tín ngưỡng Phật
giáo của anh và việc Baggio lên tiếng vì những người bị đàn áp ở Myanmar biến
anh thành một hiện tượng hiếm hoi, một cá tính đặc sắc, không chỉ trên sân
bóng.
Baggio-cầu-thủ đã giành 2
Scudetto, 1 Cúp C3, 1 Quả bóng vàng và ghi 204 bàn trong 452 trận ở Serie A,
cùng 27 bàn trong 56 trận cho đội tuyển Ý. 3 bàn trong số đó là những sự kiện lịch
sử.
17/9/1989: Fiorentina của
Baggio tới làm khách trước Napoli của Diego Maradona. Anh có bóng 30 mét trước
khung thành đội nhà, chuyển sang chân trái, chạy lên giữa sân, rồi nhắm thẳng
vào cặp trung vệ đối phương và bứt tốc, với sự khéo léo còn đáng sợ hơn tốc độ.
Dễ dàng bỏ lại họ, Baggio đi bóng qua nốt thủ môn đối phương và chuyền bóng vào
lưới.
Năm đó 22 tuổi, Baggio đã là hy
vọng lớn của cả nước Ý được 5 năm, nhưng một chấn thương nghiêm trọng khiến anh
chưa thể đáp ứng kỳ vọng. Rốt cuộc thì chỉ cần 10 giây, và một siêu sao đã ra đời.
Baggio ghi bàn đó với số 10 trên lưng áo, trên sân của đội bóng đang sở hữu cầu
thủ vĩ đại nhất thế giới lúc bấy giờ, và của mọi thời. Maradona lúc đó không phải
là Diego huyền thoại 1986, nhưng cũng chưa phải là đã ở bên kia sườn dốc sự
nghiệp. Bàn thắng đó cũng đánh dấu việc Serie A chuyển mình bước lên thống trị
châu Âu trong thời hoàng kim của bóng đá Ý, với Del Piero và Totti thừa kế những
di sản Baggio để lại. Chỉ riêng bàn thắng đó là đủ để các CĐV La Viola tôn sùng
Baggio, tới mức bạo động dữ dội đã nổ ra trên đường phố Florence khi anh được
bán cho Juventus năm 1990. So với họ thì việc các CĐV Tottenham đốt hình nộm
Sol Campbell sau khi anh được bán sang Arsenal chỉ là trò hề. Trước, trong và
sau vụ chuyển nhượng của Baggio, hơn 20 căn nhà ở Florence bị đốt cháy, 50 người
bị thương.
19/6/1990: Ý tiếp Tiệp Khắc ở
sân Olimpico, Rome. Sau 78 phút, Ý đang dẫn 1-0, Baggio nhận bóng bên đường
biên trái, bên phần sân Tiệp Khắc. Anh có đường chuyền 1-2 với đồng đội và bắt
đầu dâng cao, loại một cầu thủ Tiệp Khắc, rồi đi bóng qua một người nữa. Baggio
lao thẳng vào hàng phòng ngự đối phương ở bên ngoài khu cấm địa, lắc qua trái,
rồi qua phải, làm mê hoặc một hậu vệ trước khi đưa bóng vào lưới với pha dứt điểm
cực kỳ tinh tế.
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY |
Giống như bàn thắng của anh ở
Naples 9 tháng trước, nó là sự cân bằng hoàn hảo giữa khả năng kiểm soát bóng,
tài năng thiên bẩm, tốc độ và sự khéo léo của một thiên tài. World Cup 1990 đã
được chờ đợi là giải đấu của Baggio, nhưng bàn thắng đó khẳng định vị thế một
siêu sao toàn cầu và nhân vật số 1 của tuyển Ý, vị trí mà anh sẽ nắm giữ trong
10 năm tiếp theo.
17/7/1994: Ý gặp Brazil ở chung
kết World Cup tại sân Pasadena Rose Bowl, Los Angeles, Mỹ. Không đội nào ghi
bàn sau 120 phút, Baggio đứng lên thực hiện quả luân lưu có ý nghĩa quyết định
với Ý. Bóng đi vọt xà ngang, và những người Brazil vỡ òa trong chiến thắng. Khoảnh
khắc đó mãi mãi định nghĩa cuộc đời và sự nghiệp Baggio, như một minh chức vĩnh
hằng cho chủ nghĩa lãng mạn của bóng đá, rằng tình chỉ đẹp khi còn dang dở.
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY |
Lịch sử World Cup, xét cho cùng,
được định nghĩa bởi những khoảnh khắc như thế. Pha va chạm giữa Schumacher và
Battiston, Bàn tay của Chúa-Maradona, Những giọt nước mắt của Gazza, Màn phun
nước bọt của Rijkaard, Pha đá hỏng phạt đền của Baggio, Pha ăn vạ của Rivaldo,
Cú húc đầu của Zidane và Màn biểu diễn kung-fu của De Jong.
Trong khi Baggio đã chơi cho cả
3 đội bóng lớn nhất Ý, anh thực sự cống hiến nhiều thời gian và tâm huyết hơn
cho những đội như Fiorentina, Bologna và Brescia, với tất cả những cay đắng ngọt
ngào ở đó, điều mà có lẽ không bất kỳ ngôi sao nào ở đẳng cấp của anh chấp nhận
trong thời buổi kim tiền này. Một cuộc bình chọn của FIFA năm 2004 xếp Baggio ở
hạng 4 trong danh sách những cầu thủ xuất sắc nhất mọi thời. Nhưng với nhiều
người, Baggio là số 1 không thể tranh cãi.