Không ăn mừng bàn thắng vào lưới Atletico
Đó là điều xảy ra trong trận bán kết lượt về của Champions League ở mùa bóng vừa qua (2013/14) giữa Chelsea và Atletico. Trong trận lượt đi, Chelsea, đội bóng mà Fernando Torres khoác áo, đã hòa 0-0 với Atletico, đội bóng cũ của “El Nino”. Tuy nhiên, ở trận lượt về, Torres đã bất ngờ xuất hiện trong vòng cấm địa và ghi bàn thắng 1-0 để tạm thời đưa “The Blues” vào vị thế có mặt ở trận chung kết ở Lisbon. Nhưng nét nổi bật ở bàn thắng này là việc Torres không ăn mừng bàn thắng cực kỳ quan trọng này cho Chelsea, một điều làm cho các CĐV của Atletico không thể quên cầu thủ mà mình vẫn vô cùng yêu quý.
Bàn thắng ở Albacete
Fernando có những bước đi chập chững đầu tiên trong sự nghiệp bóng đá của mình khi ra nhập Atletico Madrid, vào năm 1995. Lần đầu tiên cầu thủ này được thi đấu cùng đội bóng áo trắng-sọc đỏ xảy ra là ngày 21/5/2001, tại Giải hạng Hai, trước Leganes, trên sân Vicente Calderon. Ở vòng đấu sau, trước Albacete, Torres đã có một bàn thắng tuyệt đẹp bằng đầu, khi vào thay Kiko trên sân Carlos Belmonte. Lúc đó “Cậu bé” mới có 17 tuổi. Tuy nhiên, Atletico năm ấy vẫn chưa được thăng hạng và phải chờ thêm một mùa bóng nữa – khi Luis Aragones trở lại trên băng ghế chỉ đạo. Torres, Diego Alonso, Movilla, Garcia Calvo, Burgos, Movilla và Dani là thế hệ các cầu thủ được chứng kiến và tham gia sự thăng hạng của Atletico.
Torres ghi bàn vào lưới Albacete
Chỉ mới 19 tuổi, Torres đã trở thành đội trưởng của đội hình một của Atletico, do Gregorio Manzano làm HLV ở giai đoạn đầu tiên. Chính anh và cầu thủ người Hy Lạp, Nilolaidis, là hai chân sút chủ lực đưa Aletico dự trận chung kết Cup Intertoto, nhưng bị thua vì quả phạt đền của Jorrge Larena trước Villarrreal. Nhưng sự thay đổi liên tục trên băng ghế chỉ đạo của một Atletico trồi sụt trong thời gian đó đã làm sứt mẻ những tham vọng của một ngôi sao như Torres. Do vậy, sau khi chơi bóng dưới sự dẫn dắt của Cesar Ferrando, Carlos Bianhi và Javier Aguirre, tiền đạo người Tây Ban Nha đã quyết định chuyển sang thi đấu cho Liverpool.
“Tôi sẽ không bao giờ chơi cho Real Madrid”
Đã là người của Atletico, thì phẩm chất đầu tiên là phải có tinh thần chiến đấu chống lại đội bóng cùng thành phố là Real Madrid. Năm 2006, trong một cuộc trả lời phỏng vấn, khi được hỏi về khả năng một ngày nào đó sẽ khoác chiếc áo màu trắng của đội bóng hoàng gia, Torres đã không ngần ngại trả lời: “ Không bao giờ. Trong đầu tôi chưa bao giờ có ý định đó”. Và năm 2008 anh nhắc lại: “Tôi không nghĩ điều đó là có thể. Tôi được nuôi dưỡng ở Atletico và tình cảm của tôi luôn mãi mãi ở nơi này”.
Torres không bao giờ đầu quân cho Real
Cả khi ăn mừng chức vô địch thế giới (tại World Cup Nam Phi 2010) và chức vô địch châu Âu năm 2008, Fernando Torres làm cho những CĐV của Atletico vô cùng cảm kích là anh luôn mang các biểu tượng (áo-khăn choàng) của đội bóng colchonero, cho dù lúc đó (2008) anh đang là cầu thủ của Liverpool.
Một người Atletico làm đội trưởng của La Roja
Khoác áo đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha tới 110 lần, Fernando Torres là cầu thủ đứng thứ ba về hiệu suất ghi bàn cho “Cơn cuồng nộ màu đỏ”, sau Raul và Villa. Ngay từ khi cùng đội U16 giành chức vô địch châu Âu lứa tuổi đó, người ta đã tin rằng tài năng trẻ này sẽ trở thành một thành viên của ĐTQG xứ đấu bò tót. Sự trưởng thành của Torres ở La Roja được bắt đầu từ thời của HLV Luis Aragones.
Torres được chơi cùng đội tuyển quốc gia tại EURO 2004, ghi được 3 bàn thắng tại World Cup ở Đức năm 2006 và dẫn dắt lối chơi của đội bóng áo đỏ tại EURO tại Áo-Thụy Sỹ năm 2008, trong đó có bàn thắng vào lưới đội tuyển Đức tại thủ đô Viena. Tại EURO 2012, Torres cũng ghi được một bàn thắng trong trận chung kết, để trở thành cầu thủ duy nhất của La Roja làm được điều đó trong 2 trận chung kết liên tục. Điều này càng làm cho các CĐV của Atletico tự hào vì anh hơn, bởi vì ít cầu thủ nào của đội bóng áo trắng-sọc đỏ được thi đấu nhiều cho ĐTQG như “El Nino”.
Fernando Torres đã trở về Atletico, cái nơi mà đáng ra anh không nên rời bỏ. Nhưng dẫu sao, người Atletico vẫn sẵn sàng chào đón sự trở lại của anh trong vòng tay rộng mở, vì dù khoác chiếc áo nào, thì trái tim anh vẫn thuộc về đội bóng Colchonero.