Đối thủ số một của Barca trong những đợt tập trung đội tuyển - virus FIFA - vẫn là kình địch đáng ngại. Lịch thi đấu là đối thủ đáng sợ thứ hai khi trong 2 tuần tới, Barca sẽ lần lượt phải chiến đấu với 4 đối thủ cực “xương” là Sevilla, Valencia, Espanyol và PSG. Bên ngoài sân cỏ, những tranh cãi liên quan đến nhà tài trợ từ Qatar lại rộ lên, còn cựu chủ tịch Barca, ông Jose Nunez vào tù vì hối lộ.
Những cơn hỗn mang luôn là thời cơ cho những cuộc lật đổ. Đấy là lý do Joan Laporta, một cựu chủ tịch Barca khác, liên tục đăng đàn thời gian qua để chuẩn bị cho ngày trở lại. Đấy là “giặc ngoài”. “Thù trong” cũng không thiếu khi chủ tịch Josep Maria Bartomeu bị đài Cadena SER phát hiện đã bí mật điều tra cánh tay phải Albert Valentin của Giám đốc thể thao Andoni Zubizarreta xung quanh vụ chuyển nhượng Douglas Pereira. Tại sao lại bỏ ra những 12 triệu euro để chiêu mộ một hậu vệ phải trong khi Martin Montoya đang ngày một trưởng thành và Daniel Alves vẫn còn trong biên chế. Có gì mờ ám chăng? Có lót tay chăng? Zubizarreta hưởng bao nhiêu trong đó?
Nhưng tất cả những giông bão vừa nêu thật chỉ là “muỗi” nếu so với phát ngôn của Messi trên báo Argentina, được ví với con sóng thần làm xáo trộn mọi thứ ở Barca. Những phát ngôn đấu dịu đã được tung ra từ Bartomeu và Javier Mascherano, nhưng người ta đã thấy ngôi nhà Barca, vốn tự hào là “còn hơn một CLB” đang có những rạn nứt và mối mọt ngay từ gốc rễ.
Cristiano Ronaldo từng khiến Real một phen nhốn nháo khi tuyên bố mình buồn. Nhưng người ta biết rõ Ronaldo rồi sẽ... vui nếu được ký hợp đồng mới theo ý anh. Messi thì khác, nỗi buồn của anh không phải sự bộc phát mà là kết quả của một quá trình tích tụ lâu dài, từ khi anh chửi Phó chủ tịch Barca Javier Faus là “chả biết gì về bóng đá”, là khi Barca tỏ ra im lặng dè dặt mà không bảo vệ anh trước scandal trốn thuế.
Barca từng tống khứ Samuel Eto’o, Zlatan Ibrahimovic và cả David Villa để làm Messi đẹp lòng. Nhưng bây giờ họ đang từng bước biến Neymar thành ngôi sao số một. Messi còn chưa kịp thích nghi, họ mang thêm về Luis Suarez để thu hẹp diện tích hoạt động của Messi. Những lời mà Ibra viết trong cuốn hồi ký đã trở lại mạnh mẽ. “Messi từng ngủ trên một chiếc giường êm ái, tự nhiên tôi đến và leo tót lên đó, làm sao gã chịu nổi. Gã đến gặp Pep Guardiola và yêu cầu cho gã vào trung lộ, vốn là vị trí của tôi”. Bây giờ, chiếc giường ấy không chỉ có một mà đến hai người (Neymar và Suarez) cùng nằm một lúc, sự khó chịu của Messi hẳn phải tăng gấp đôi?
Trong tất cả những chuyển động vừa qua, người thiệt thòi nhất tất nhiên là Luis Enrique. Ông đã đến Barca vào một giai đoạn hỗn mang với quá nhiều rắc rối, chưa thể đập bỏ cái cũ, cũng chưa thể dùng toàn bộ cái mới. Giờ thì làm gì đây? Tiếp tục loại bỏ ảnh hưởng của Messi để giúp Neymar, Suarez hay kìm hãm hai ngôi sao “người ngoài” để giúp Messi lấy lại niềm vui. Làm gì... cũng dở cả.
Lịch sử chỉ ra trong những giai đoạn khủng hoảng như thế này, người lãnh đủ luôn là HLV. Những Serra Ferrer, Radomir Antic, Carles Rexach... là ví dụ. Họ trở thành bia đỡ đạn cho những bất ổn ở thượng tầng trong những năm đầu thế kỷ này. À, mà ngày ấy Enrique còn là cầu thủ mà, sao ông quên được!