Mourinho vẫn tỏ ra đặc biệt, ngay từ ngày đầu tiên trở lại mái nhà Stamford Bridge bằng tuyên bố: "Tôi là người hạnh phúc", chứ không phải "Người đặc biệt" như từng nhận 9 năm trước. Xem ra sự khác thường của Mourinho chỉ dừng lại ở đó, sau khi tham chiếu với toàn bộ đóng góp của ông cho Chelsea ở mùa này.
Trong năm thực thi nhiệm vụ tái thiết đội bóng, người ta trông chờ vào một sự thay máu toàn diện hơn so với những gì Mourinho cùng bộ sậu đã làm. Chính sách chuyển nhượng sai lầm là nguyên nhân cơ bản dẫn đến một Chelsea không danh hiệu, ngoại trừ thành tích được dự Champions League mùa tới, điều mà chẳng cần đưa "Người đặc biệt" (hay "Người hạnh phúc") về đây cũng có thể làm được.
135,6 triệu bảng là số tiền mà Mourinho ném ra trong hai kỳ chuyển nhượng mùa Hè và mùa Đông. Đó đâu phải là một số tiền nhỏ để nâng cấp một đội bóng mà vốn dĩ nó đã sở hữu rất nhiều sao đẳng cấp?! Tội lỗi lớn nhất của Mourinho là không mang về Chelsea được những nhân tố mà đội bóng thực sự cần. Đã không có một chân sút thực sự đẳng cấp nào cập bến, trong khi Chelsea lại bỏ ra quá nhiều cho những cầu thủ đá phía dưới là Willian (33 triệu) và sau đó là Matic (25 triệu), Salah (13,2 triệu).
135,6 triệu bảng là số tiền mà Mourinho ném ra trong hai kỳ chuyển nhượng mùa Hè và mùa Đông. Đó đâu phải là một số tiền nhỏ để nâng cấp một đội bóng mà vốn dĩ nó đã sở hữu rất nhiều sao đẳng cấp?! Tội lỗi lớn nhất của Mourinho là không mang về Chelsea được những nhân tố mà đội bóng thực sự cần. Đã không có một chân sút thực sự đẳng cấp nào cập bến, trong khi Chelsea lại bỏ ra quá nhiều cho những cầu thủ đá phía dưới là Willian (33 triệu) và sau đó là Matic (25 triệu), Salah (13,2 triệu).
Hệ quả là Chelsea trở thành một đội bóng chỉ giỏi phòng ngự và bóp nghẹt lối chơi của đối thủ, trong khi cực kỳ kém cỏi ở khả năng dứt điểm. 71 bàn thắng trong cả mùa giải là quá ít cho 1 nhà vô địch, có thể xem là nỗi hổ thẹn nếu đem so với 2 đội xếp trên chung cuộc là Liverpool (101 bàn) và Man City (102). Nhìn xa về 2 mùa giải trước, thì hai nhà vô địch là M.U và Man City cũng đều kết thúc mùa giải với 89 bàn.
Mourinho có chút tự hào an ủi bởi thành tích đội đầu với các ông lớn trong mùa qua, nhưng những chiến thắng đó trở thành vô nghĩa khi họ thất bại trước những đội nhược tiểu như Sunderland, Aston Villa hay Stoke City. Bộ mặt yếu kém của Chelsea càng được phơi bày ở giai đoạn cuối, khi họ chấp nhận chơi một thứ bóng đá tránh thủng lưới hơn là tìm kiếm chiến thắng. Điều đó đã mang về một nỗi thất vọng tràn trề cho những CĐV và nhất là trái với triết lý sexy-football mà ông chủ Roman Abramovich luôn hướng tới..
Tiền đạo mà đích thân Mourinho đưa về với ý nghĩa "chữa cháy" là Samuel Eto'o đã không thể khỏa lấp được nhu cầu bàn thắng quá lớn ở Chelsea. Eto'o đã chơi không đến nỗi tệ, đã ghi được một số bàn quan trọng, nhưng điều đó không diễn ra đều đặn. Tuổi tác (bị đồn là ngoại tứ tuần) khiến Eto'o phải chấp nhận xoay tua trên hàng công cùng với Fernando Torres và Demba Ba, những người mà Mourinho ám chỉ là không biết ghi bàn.
Tất nhiên, Mourinho có quyền chỉ trích học trò của mình nếu họ chơi tệ, nhưng ông không thể chối bỏ quyết định sai lầm của bản thân khi đẩy Romelu Lukaku sang Everton theo dạng cho mượn, bất chấp tiền đạo trẻ người Bỉ đã thể hiện rất tốt trong giai đoạn chuẩn bị đầu mùa.
Nhân vật tấn công hay nhất của mùa giải ở Chelsea lại chính là Eden Hazard, người không nằm trong danh sách chiêu mộ của Mourinho. Ông may mắn dùng lại "hàng" của người tiền nhiệm bị ruồng bỏ Roberto Di Matteo. Với 14 bàn thắng, 7 đường kiến tạo, tiền vệ người Bỉ làm lu mờ toàn bộ những cá nhân được xếp chơi bên cạnh. Anh vẫn chơi như thế, vẫn ở đúng vị trí đó kể từ ngày đặt chân đến London năm 2012. Như vậy là, dấu ấn của Mourinho trong việc phát hiện ra một chân sút thượng thặng mùa này là hoàn toàn không có.
Về mặt chuyên môn, đến giờ vẫn còn rất nhiều người chưa hiểu nổi quyết định gạt Ashley Cole ra khỏi đội hình để đưa một Azpilicueta chuyên đá cánh phải sang đảm trách, bất chấp cả khi Cole đạt thể trạng tốt nhất. Một quyết định ảnh hưởng lớn đến khả năng tấn công ở hai hành lang vốn là thế mạnh của Chelsea trước đây. Nếu đặt lên bàn cân, một Ashley Cole hiểu tường tận giải đấu và vẫn ở giai đoạn có hiệu suất thi đấu cao, sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với một Azpilicueta mới đến Anh được 1 mùa và chơi trái sở trường.
Rõ ràng, việc Jose Mourinho trở về không mang lại nhiều điều đặc biệt như những CĐV áo xanh mong đợi. Chelsea đã không dám mơ đến chức vô địch từ rất sớm, bị loại khỏi Champions League theo cách của một kẻ cúi đầu và thành tích ở những giải đấu cúp khác đều là còn số 0.
Thử hỏi, Jose Mourinho có gì đặc biệt hơn so với Rafa Benitez, Villas-Boas và kể cả Di Matteo, ngoài... thương hiệu?