1. Trong số 30 cậu bé có mặt hôm đó, chỉ 3 người sau này trở thành cầu thủ nổi tiếng. Đó là chính Steven Gerrard, Michael Owen và Jason Koumas.
Jason Koumas quyết định rời Liverpool từ rất sớm, khi còn chưa có hợp đồng chuyên nghiệp, để chuyển sang lò đào tạo của Tranmere Rovers. Sau này, Koumas cũng chỉ có một sự nghiệp thành công vừa phải, khi trở thành trụ cột của West Brom, Wigan và đội tuyển Xứ Wales.
Michael Owen quyết định rời Liverpool khi ở đỉnh cao. Việc chuyển sang chơi cho Real Madrid khiến sự nghiệp của anh lận đận những năm sau đó và không thể nào tìm lại được phong độ của một Quả bóng vàng châu Âu nữa.
Còn Steven Gerrard quyết định ở lại. Anh thú nhận đã 2 lần suýt chuyển sang chơi cho Chelsea khi cảm thấy Liverpool không thể đạt được thành công như mong đợi. Nhưng rồi Gerrard vẫn ở lại, để trở thành một huyền thoại sống của sân Anfield. Quyết định gắn bó với Liverpool khiến anh thường xuyên được ngợi ca, đặc biệt là khi so sánh với người bạn đã cùng gia nhập Liverpool với anh trong một ngày, là Owen.
Trong bài trả lời phỏng vấn năm 2011, Gerrard nói: “Đã có nhiều lời đề nghị từ các CLB lớn. Và tất nhiên điều đó sẽ khiến bạn dao động. Nhưng tôi đã vượt qua tất cả. Tôi sẽ không đi đâu nữa. Năm nay tôi đã 31 tuổi và tôi tự nhủ với bản thân mỗi ngày rằng mình đã quyết định đúng”.
2. Steven Gerrard khóc trong ngày mà anh tưởng rằng mình đã chạm tay đến chức vô địch Premier League. Nhưng những giọt nước mắt ấy có nguy cơ “việt vị” sau hôm qua, khi một cú trượt ngã của anh thay đổi tất cả.
Cú ngã của Gerrard, dẫn đến bàn thắng của Demba Ba có thể là một cú ngã của cả sự nghiệp. Chưa bao giờ trong đời, Stevie G ở gần chiếc cúp vô địch nước Anh như thế và có lẽ anh cũng không thể ở gần nó đến thế thêm một lần nữa.
Cái câu “tự nhủ với bản thân mỗi ngày rằng mình đã quyết định đúng” nghe rất giống một sự tự an ủi. Tại sao lại phải là “mỗi ngày”? Nhưng nếu Liverpool có thể đăng quang mùa này thì sẽ không cần phải “tự nhủ với bản thân nữa”, mà chính xác là anh đã quyết định đúng đắn bội phần so với Michael Owen hay Jason Koumas.
3. Nếu như Liverpool đánh mất chức vô địch vì cú ngã ấy thì quyết định gắn bó với Steven Gerrard có còn “đúng” nữa hay không? Chẳng thể nào biết được.
Trong số những cậu bé đến Liverpool cùng ngày với Steven Gerrard, thì Jason Koumas đã rời Anfield từ khi còn rất trẻ. Anh chẳng bao giờ tiệm cận với thành công để mà phải cảm thấy tiếc nuối, phải dày vò bản thân. Được thăng hạng từ Championship lên Premier League với Koumas là sướng lắm rồi.
Michael Owen thì ra đi đánh mất phong độ đỉnh cao. Nhưng rồi đến cuối sự nghiệp anh vẫn được chạm vào chiếc Cúp bạc Premier League cùng Manchester United.
Cuối cùng cũng không thể nói được rằng so với Owen và Koumas, thì Gerrard sướng hay là khổ, với những ngày đằng đẵng chờ đợi ở Liverpool, với cái cảm giác chạm tay vào cúp rồi mà còn... ngã. Đôi khi số phận không chỉ được tạo ra từ những quyết định, mà còn có cả sự may mắn.
Giờ phút này, hy vọng của Liverpool vẫn chưa tắt và Gerrard vẫn có quyền cầu nguyện. Rằng sau khi giải nghệ, anh sẽ không phải “tự nhủ” gì về quyết định gắn bó cùng Anfield nữa.