Gerrard từng thổ lộ, thời điểm mà anh xúc động nhất trong sự nghiệp chính là lễ tôn vinh mà Liverpool dành cho anh tháng 8 năm ngoái. Ngày hôm đó, Gerrard bước ra từ đường hầm, trong tiếng vỗ tay vang trời của các CĐV, của đồng đội và cả những đối thủ nữa. Trong một thoáng chốc rất nhanh, mắt anh nhòe đi trông thấy. Cổ họng anh run lên khi cất những lời nói nghẹn ngào: “Tôi đã có những kỷ niệm thật đẹp. Nhưng vẫn còn một điều mà cho đến bây giờ bản thân tôi vẫn cảm thấy day dứt, đó là chưa thể cùng Liverpool đăng quang giải Ngoại hạng Anh”.
Như một trò đùa trớ trêu của số phận, thời điểm Gerrard quyết định gia nhập Liverpool cũng là lần cuối cùng người ta thấy The Kop xưng vương ở xứ sở sương mù. Suốt 24 năm gắn bó với Liverpool (trong đó có 16 năm chơi trong đội hình chính thức), anh đã giành rất nhiều những danh hiệu vinh quang từ cá nhân đến tập thể. Cúp FA hay cúp Liên đoàn, anh có. UEFA Cup đến Champions League, anh đã từng được nâng cao. Những danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất đội hay giải anh cũng đã để chất đầy trong tủ kính ở nhà. Nhưng chỉ duy nhất cúp vô địch giải Ngoại hạng Anh là Gerrard chưa bao giờ được chạm đến. Giấc mơ ấy vẫn chỉ tồn tại trong nỗi nhớ khắc khoải của cầu thủ người Anh, về cái ngày mà Ian Rush cùng Kenny Daglish nâng cao chiếc cúp vô địch thứ 18, khi ấy Gerrard mới 9 tuổi, 332 ngày.
Nhiều cầu thủ danh tiếng chỉ vì những giấc mơ ấy mà đã quyết dứt áo ra đi. Nhưng với Gerrard thì không bao giờ. Ngót nghét gần 1/4 thập kỷ dành trọn trái tim cho Liverpool, anh luôn là linh hồn ở Anfield, là biểu tượng của lòng trung thành bất diệt của The Kop. Cũng như biết bao những cầu thủ kiệt xuất khác, anh bị ve vãn bởi rất nhiều những cám dỗ, cả tiền lẫn danh vọng. Nhưng đáp lại điều đó là những cái lắc đầu dứt khoát của tiền vệ người Anh. Tận sâu trong trái tim của Gerrard vẫn âm ỉ một nỗi niềm chưa tìm được lời giải: Cùng Liverpool vô địch Premier League.
Nhiều cầu thủ danh tiếng chỉ vì những giấc mơ ấy mà đã quyết dứt áo ra đi. Nhưng với Gerrard thì không bao giờ. Ngót nghét gần 1/4 thập kỷ dành trọn trái tim cho Liverpool, anh luôn là linh hồn ở Anfield, là biểu tượng của lòng trung thành bất diệt của The Kop. Cũng như biết bao những cầu thủ kiệt xuất khác, anh bị ve vãn bởi rất nhiều những cám dỗ, cả tiền lẫn danh vọng. Nhưng đáp lại điều đó là những cái lắc đầu dứt khoát của tiền vệ người Anh. Tận sâu trong trái tim của Gerrard vẫn âm ỉ một nỗi niềm chưa tìm được lời giải: Cùng Liverpool vô địch Premier League.
Gerrard đã giành được rất nhiều danh hiệu, duy chỉ thiếu Premier League
Tối qua, khi tiếng còi của trọng tài Clattenburg vang lên, 40.000 CĐV trên khán đài vỡ òa như họ vừa trải qua một trận chung kết. Liverpool đã thắng. The Kop đang ở rấn gần chức vô địch. Bầu không khí Anfield tan vào trong niềm hân hoan vang dội. Khi ấy, những ống kính máy quay hướng vào Gerrard, như để chờ đợi từ anh một nụ cười hay tiếng gào thét dũng mãnh. Nhưng anh đã khóc. Một Gerrard bản lĩnh bất ngờ rơi lệ. Tận sâu trong tâm khảm, đó là giọt nước mắt hạnh phúc mà đội trưởng của Liverpool đã cất sâu trong ký ức suốt 24 năm qua. Đó là hình ảnh đại diện hoàn hảo cho một khát vọng lớn lao mà Gerrard đã nung nấu và chờ đợi rất lâu rồi.
Người ta đã ví trận đấu tại Anfield hôm qua chẳng khác nào đêm Istanbul diệu kỳ. Nhưng họ đã quên mất rằng Gerrard khi ấy không khóc. Trong tâm trí của cầu thủ người Anh khi ấy chỉ là sự tự hào. Anh tự hào vì đứng trên đỉnh châu Âu. Còn hôm qua, cảm xúc của anh còn hơn thế. Một nỗi hiềm hạnh phúc vỡ òa hòa tan vào những giọt nước mắt của Gerrard.
Bóng đá thế giới đã chứng kiến biết bao những tiếng nấc nghẹn ngào của rất nhiều siêu sao. Beckham đã khóc khi giã từ sự nghiệp sân cỏ. Sir Alex Ferguson nấc lên chua chát khi nói lời từ biệt Nhà hát của những giấc mơ. Pep Guardiola dụi mắt và lầm lũi tiến vào khán đài Nou Camp thuở nào. Nhưng đó chỉ khoảnh khắc của sự từ biệt chia ly.
Mong chờ khát vọng sẽ thành hiện thực
Nước
mắt của Gerrard không giống như vậy, càng không giống hình ảnh của một
bại binh thất thế. Anh khóc, giống như khoảnh khắc của Robben khi giành
được Champions League sau nhiều lần thất hẹn. Anh khóc, giống như cái cử
chỉ run run rồi để mặc cảm xúc điều khiển mình của Ronaldo khi nhận Quả
bóng Vàng, sau 4 năm làm cái bóng của Messi. Đó là nước mắt
của khát vọng, của niềm hạnh phúc thỏa mãn khi thấy những nỗ lực không
biết mệt mỏi cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
Nhưng những tích tụ trong tâm can của Robben hay Ronaldo thì không thể sánh bằng Gerrard được. Tiền vệ người Anh đã phải chờ đợi một khoảng thời gian quá lâu mới được bày tỏ nỗi niềm thật sự ấy. Đêm qua, anh đã khóc. Khóc cho người anh họ xấu số Jon – Paul Gilhooley, một trong 96 nạn nhân thiệt mạng sau thảm họa Hillsbrough. Và khóc, khóc cho nỗi niềm sâu thẳm của mình đã dần chạm đến cái kết trọn vẹn.
Gạt những giọt nước mắt trên gò má, Gerrard hiểu rằng anh chỉ có thể chạm vào nỗi nhớ nếu giành chiến thắng tất cả những trận trên phần đường còn lại. Anh nhanh chóng kéo tất cả đồng đội lại và hò hét với thần thái của một thủ lĩnh đích thực: "Nghe đây, trận đấu này đã xong rồi. Chúng ta vẫn phải tiếp tục chiến đấu vì cái đích cuối cùng. Chúng ta sẽ gặp Norwich. Hãy tiếp tục chiến đấu cùng nhau. Tiến lên, tiến lên The Kop!”.