Pháo thủ đã phải chiến đấu cật lực mới vào được vòng tứ kết, nhưng họ đã thể hiện được sự vững trãi trong phòng ngư, cộng thêm vài tình huống bỏ lỡ cơ hội khó tin của Liverpool và một quyết định tồi tệ của trọng tài Howard Webb, khi từ chối để The Kop hưởng quả phạt đền thứ 2 trong trận.
Nếu Daniel Sturridge tận dụng được những cơ hội của anh vào đầu trận, trận đấu đã có thể rất khác, nhưng Arsenal là đội ghi bàn trước, đồng nghĩa với việc đội hình xuất phát của HLV Arsene Wenger đã được bố trí phù hợp với nhiệm vụ này.
Arsenal bị Liverpool tàn phá khi họ chơi với hàng thủ dâng cao trong lần gập trước, nên điều đầu tiên Wenger làm ở trận này là thủ kỹ ở hai bên cánh. Nacho Monreal và Carl Jenkinson chơi lùi sâu hơn hẳn ở Emirates so với Monreal và Bacary Sagna tại Anfield để ngăn cản Raheem Sterling, Luis Suarez và Sturridge nhận bóng ở cánh và lao vào cặp trung vệ Arsenal, Per Mertesacker và Laurent Koscielny.
Sự trở lại của Mathieu Flamini ở hàng tiền vệ cũng tạo ra khác biệt lớn trong phòng ngự vì anh chơi phía trước và bảo vệ hiệu quả cho Mertesacker cùng Koscielny. Một số CĐV Arsenal không thích thấy Mikel Arteta và Flamini chơi với nhau ở hàng tiền vệ vì họ cảm thấy cả hai không tham gia tấn công nhiều như Jack Wilshere ở vị trí đó, đằng sau 3 tiền vệ công.
Cả Arteta và Flamini đều không dâng lên nhiều ở trận gặp Liverpool, và Arteta chỉ có một lần chạm bóng gần vòng cấm địa đối phương trong cả trận. Flamini thậm chí không có lần nào. Nhưng thành tích của Arsenal ở Premier League mùa này với cả Flamini và Arteta trong đội hình không cho thấy điều đó ngăn cản họ tấn công.
Pháo thủ chặt chẽ hơn phía sau với cả hai cầu thủ đó trong đội hình, nhưng họ cũng có nhiều quả tạt và cú sút hơn, ghi nhiều bàn hơn, trong cùng số trận ở Premier League. Trận đấu tối Chủ nhật ở Cúp FA, khi Arsenal ghi bàn trước, cũng đã diễn ra theo chiều hướng có lợi cho họ. Có 2 tiền vệ trung tâm lùi sâu để đối phó với hàng công lợi hại của Liverpool và không để hàng thủ bị quá tải đã giúp ích rất nhiều cho đội chủ nhà.
Cũng nhờ thế, họ không để lộ khoảng trống cho các tình huống phản công nguy hiểm của Liverpool. Thật ra, Liverpool mới là đội chơi tấn công nhiều hơn với ý định nắm thế chủ động, nhưng điều đó lại giúp Alex Oxlade-Chamberlain có thêm khoảng trống và dùng tốc độ để gây tổn thương cho họ, điều đã xảy ra trong bàn thứ 2 của Arsenal.
Liverpool vẫn rất nguy hiểm
Dù Arsenal có tiến bộ, tôi vẫn cho rằng Liverpool lẽ ra phải thắng trận này. Trong vài phút đầu, khi Liverpool tạo ra 2 cơ hội rõ ràng nhưng đều bỏ lỡ, có vẻ như tốc độ của Sturridge sẽ lại giúp anh thoát ra khỏi Koscielny và Mertesacker để gây rắc rối cho Arsenal.
Chúng ta cũng thấy những khía cạnh khác trong lối chơi của Liverpool, với Steven Gerrard và Philippe Coutinho gây ra đe dọa từ sâu phía sau với những đường chọc khe chính xác. Gerrard, một lần nữa chơi ở vị trí kiến tạo lùi sâu, có 3 đường chuyền dẫn tới những pha dứt điểm, và chỉ Joe Allen, chơi cao hơn anh ở hàng tiền vệ, làm được tốt hơn thế (4).
Sterling đảo liên tục giữa cánh trái và phải để uy hiếp 2 cánh của Arsenal, anh cũng đóng góp tích cực cho phòng ngự. Liverpool lẽ ra đã có thể thắng trận này và chúng ta thấy tại sao họ lại ghi nhiều bàn như thế trong vài tuần lễ qua, nhưng lần này, kỹ năng dứt điểm của họ chính là vấn đề.
Quyết định của trọng tài có lợi cho Arsenal
Việc trong tài Howard Webb không cho Liverpool hưởng quả phạt đền thứ 2 khi Oxlade-Chamberlain phạm lỗi với Suarez là một sai lầm lớn.
Mọi người có thể cho rằng Suarez đã phản ứng thái quá, nhưng vấn đề không phải ở đó. Đó là một quả phạt đền. Nhưng rốt cuộc, mỗi đội đều có thu hoạch từ trận đấu này. Đây là một kết quả cực kỳ quan trọng với Arsenal sau những gì xảy ra ở Anfield, và sẽ là động lực tốt cho họ ở phần còn lại của mùa giải, với cuộc đua vô địch và trận đấu ở Champions League gặp Bayern Munich vào thứ Tư.
Liverpool giờ chỉ còn Premier League, nhưng cách họ chơi bóng trong thất bại này cho thấy họ là ứng cử viên số 1 cho vị trí thứ 4. Tôi thậm chí cho rằng họ còn mạnh hơn Arsenal.