Đúng là Mourinho không quá coi trọng các trận giao hữu. Ở trận thua Fiorentina 0-1 đêm thứ Tư vừa rồi, ông đã tung vào sân một đội hình xuất phát khó tưởng tượng nổi với tiền đạo Traore chơi ở cánh trái, cầu thủ trẻ Aina chơi ở cánh phải, Zouma ở giữa, Loftus-Cheek đá tiền vệ trung tâm trong khi hàng công có Cuadrado, Moses và Falcao. Trận gặp Fiorentina, với Mourinho, chỉ đơn giản là một buổi tập căng thẳng hơn bình thường, giống như trận gặp Club America hôm 23/7, trận đấu mà The Blues đã thua thảm với tỉ số 2-4.
Chốt lại, việc Chelsea không thắng trận nào trong 5 trận giao hữu mùa Hè này (thua 3 - tính cả trận tranh Siêu Cúp Anh, và hòa 2) không phải là thảm họa. Nếu ai đó cho rằng kết quả ở các trận giao hữu cũng quan trọng, Mourinho có thể lấy ngay M.U của mùa trước để chứng minh điều ngược lại. Đội bóng của HLV Louis van Gaal đã trải qua một mùa Hè như mơ, chơi thứ bóng đá mượt mà trong 5 trận toàn thắng. Nhưng vừa vào mùa giải họ đã thua mấy trận liên tiếp, và rốt cuộc đành tự hài lòng với mục tiêu Top 4.
Tuy nhiên, giống như trận tranh Siêu Cúp Anh, kết quả của các trận giao hữu có thể không nói lên nhiều điều về số phận của đội bóng chiến thắng, nhưng chúng có thể dự báo tương lai của kẻ chiến bại. Vì trong khi khó kết luận được về những điểm mạnh của đội thắng qua một trận giao hữu, người ta có thể nhanh chóng chỉ ra vấn đề của đội thua. Và thường thì nó không sai.
Vấn đề của Chelsea là họ dường như quá tự tin vào đội hình đã vô địch Premier League mùa trước. Cho tới lúc này, tất cả những chuyển động của The Blues trên thị trường chuyển nhượng đều chỉ theo một hướng: Thay thế trực tiếp cho người ra đi. Thủ thành Begovic được mang về để thay Cech. Falcao được mang về để thế chỗ Drogba. Và sắp tới sẽ có một hậu vệ trái được mang về để thay Filipe Luis.
Đáng nói hơn, những người được thay đều là những cầu thủ dự bị. Nghĩa là trong khi Chelsea có thể không yếu hơn, họ cũng chẳng mạnh lên sau những hoạt động mua bán của mình.
Tất nhiên, với một đội bóng vừa vô địch Premier League bằng đội hình được đánh giá là tương đối hoàn thiện như Chelsea, áp lực phải thay đổi là không lớn. Nhưng không lớn không có nghĩa là không cần thiết. Và thực tế là Mourinho luôn tăng cường đội hình sau năm đầu tiên vô địch. Năm 2005, sau khi vô địch Premier League cùng Chelsea, Mourinho đã đưa về Michael Essien, Asier Del Horno và Shaun Wright-Philips.
Năm 2009, ông đưa Samuel Eto’o, Wesley Sneijder, Thiago Motta và Diego Milito về Inter. Năm 2012, sau khi Real Madrid vô địch La Liga, Mourinho cũng lập tức chi 30 triệu bảng cho Luka Modric.
Quyết định đặt niềm tin vào những nhà vô địch, Chelsea đang đi vào vết xe đổ của Man City. Một năm trước, Man xanh cũng thất bại trước Arsenal trong trận tranh Siêu Cúp Anh...
Chờ tài Jose Mourinho Với việc Chelsea đứng im trong khi các đội khác đều hoạt động rộn ràng trên TTCN, áp lực đè lên Jose Mourinho đang lớn hơn bao giờ hết. Có thể nói, HLV người Bồ Đào Nha, với tài năng, kinh nghiệm và sự hiểu biết Premier League, chính là vũ khí quan trọng nhất của Chelsea. Điều mà Mourinho cần làm là vượt qua chính mình: Năm thứ ba của ông ở các đội bóng thường không kết thúc tốt đẹp! |