Điều gì xảy ra nếu năm 2004, Gerrard đầu quân cho Chelsea khi Mourinho ngỏ lời mời lần đầu, trong tổng cộng 4 lời mời mà ông dành cho tiền vệ này? Trong cuốn tự truyện đã giành giải thưởng “Cuốn sách thể thao hay nhất 2007” do Hiệp hội xuất bản Anh quốc bình chọn, Gerrard tuyệt nhiên không bình luận gì về ký ức này. Anh chỉ nói đấy là một khoảng thời gian khó khăn do vợ sinh con, còn HLV Gerard Houllier của Liverpool khi ấy có ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của anh.
Điều đó khiến người ta vẫn không ngừng đặt câu hỏi: liệu anh có tiếc vì đã từ chối Mourinho bởi ngay sau đó, Người đặc biệt đã nói một lời gần như là tiên tri cho số phận Gerrard sau này: “Rồi Gerrard sẽ phải hối hận với quyết định đó bởi khi anh ấy giải nghệ, số danh hiệu của Chelsea sẽ nhiều hơn nhiều số danh hiệu của Liverpool trong những năm anh ấy thi đấu”.
Gerrard rời sân trong tiếng vỗ tay của CĐV Chelsea |
---|
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |
Đức Đạt-Lai Lạt-Ma từng nói: “Hãy cám ơn số phận vì đã không cho quý vị thứ mà quý vị vẫn ao ước”. Quả vậy. Vì nếu rời Liverpool, có thể Gerrard sẽ được lên ngôi tại Premier League, nhưng anh lại không có chức vô địch Champions League 2004/05, nơi trận chung kết ở Istanbul anh đã viết nên một bản hùng ca bất tử. Còn Mourinho thì sao? Như chính ông đã nói: Gerrard đã biến ông trở thành một HLV giỏi hơn.
Cũng chính đức Đạt-Lai Lạt-Ma đã nói: “Hãy cám ơn kẻ thù của quý vị vì họ là những người thầy quan trọng nhất của quý vị. Họ tập cho quý vị đương đầu với khổ đau và phát huy sự nhẫn nhục”. Nếu vừa đặt chân sang Anh đã có ngay Gerrard, liệu Mourinho có vươn lên đến đẳng cấp của một bậc thầy chiến thuật như hiện nay?
Thế giới bóng đá đâu thiếu những câu chuyện cả thèm chóng chán. Như chính Mourinho vậy, ông quyết mua Mesut Oezil cho kỳ được sau khi anh này tỏa sáng tại VCK World Cup 2010. Nhưng rốt cục sau đó Mourinho vỡ mộng vì Oezil không thể trui rèn khả năng phòng ngự như ông mong muốn. Kết quả là ông xảy ra mâu thuẫn với ngôi sao người Đức, buộc đội phó Sergio Ramos phải đứng ra can thiệp (bạn có nhớ lần Ramos mặc chiếc áo số 10 của Oezil bên trong áo số 4 của anh?).
Một ví dụ khác ngay tại Chelsea là Cesc Fabregas. Anh khao khát trở lại Barcelona thế nào, Pep Guardiola tha thiết có anh ra sao ai cũng thấy? Nhưng rốt cục cuộc tái hôn ấy mau chóng tan vỡ. Mái nhà Nou Camp mau chóng trở nên ngột ngạt với Fabregas khi anh không bao giờ là thành viên không thể thay thế. Fabregas ghi bàn rất ổn, kiến tạo rất đều, nhưng khi cần hy sinh một cầu thủ nào đó để thay đổi chiến thuật, Fabregas luôn là cái tên Pep nghĩ đến trước tiên.
Điều đó cho thấy việc Gerrard từ chối Mourinho, dù là yêu Liverpool 100% hay vì sợ các CĐV sẽ “làm thịt” mình và gia đình, cũng là việc tốt cho cả hai. Thà là đừng đến với nhau để giữ mãi ấn tượng đẹp về nhau, để còn nói với nhau những lời đầy ân tình và quyến luyến như Mourinho vừa nói trước trận:”Với Steve, chúng tôi đã thắng, đã hòa, đã thua, đã có những hạnh phúc tuyệt vời và những thất vọng ghê gớm. Trên thực tế, chúng tôi là huynh đệ với một điểm chung là niềm đam mê với môn thể thao này. Tôi sẽ nhớ ơn anh ấy. Chúc anh những gì tốt nhất, Steve ạ. Hãy vui vẻ ở MLS cùng với huyền thoại của chúng tôi là Lampard. Premier League sẽ nhớ cả hai anh”.
Nghe thật ngậm ngùi, tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà!