Man United lúc này là một đội bóng hoàn toàn xa lạ. Trong buổi tối mà đội bóng của HLV Louis van Gaal bị loại khỏi Cúp FA dưới tay một Arsenal chơi trơn tru và ổn định, đội bóng từng vô địch Anh 20 lần đã có màn trình diễn nhạt nhòa cả về chiến thuật và kết quả không khác nhiều so với những ngày đen tối dưới quyền David Moyes, hay Ron Atkinson, Tommy Docherty và Frank O’Farrell nữa.
Trong những phúc cuối, Man United chỉ có duy nhất một bài là nhồi bóng bổng cho cặp tiền đạo của họ Chris Smalling và Marouane Fellaini. Tính tới giờ, họ chỉ thắng được nhiều hơn một trận so với cùng kỳ dưới thời Moyes, dù không phải chơi ở cúp châu Âu và vừa chi ra 170 triệu bảng trong mùa hè.
Đó là một trận đấu rất hấp dẫn, diễn ra với tốc độ thường thấy ở Anh và đôi khi gợi nhớ lại những cuộc chiến khốc liệt Arsenal-Man United trong quá khứ còn chưa xa. Wayne Rooney trở lại với vai trò quen thuộc của anh, tiền đạo cắm duy nhất ở trận đấu mang theo hy vọng duy nhất về một chiếc cúp của Man United mùa này. Nhưng trong khoảng một giờ đồng hồ đầu tiên, phần lớn những gì anh làm là chỉ đuổi theo các đường chuyền gấp gáp, trực diện và thiếu hiệu quả của đội chủ nhà. Van Gaal nổi tiếng là một thiên tài chiến thuật, nhưng những gì đội bóng của ông thể hiện không khác gì so với bóng đá Anh thời những năm 1950.
M.U đang bế tắc với những pha bóng bổng
Ngay cả bàn ấn địn chiến thắng 2-1 cho Arsenal, do Danny Welbeck ghi vào giữa hiệp, cũng diễn ra ở tốc độ cao. Marcos Rojo mắc kẹt trong một đường chuyền về tai hại, khiến Welbeck có cơ hội bắt tốc độ, vượt qua David de Gea và ghi bàn. Đã 7 tháng trôi qua kể từ khi Welbeck được Van Gaal cho phép rời Old Trafford vì bị cho là không đủ tiêu chuẩn cho hàng công Man United. Anh đã không ăn mừng thái quá tối qua, nhưng hẳn là phải mở cờ trong bụng.
Đó lại là một buổi tối thất vọng nữa của Man United, giờ sẽ phải tập trung hết sức lực và sự quyết tâm cho một vị trí trong top 4 ở Premier League. Mục tiêu đó không có gì là chắc chắn với họ. Manchester United vẫn là đội mặc áo đỏ, sân bóng của họ vẫn là Old Trafford, các CĐV của họ vẫn là đông nhất, nhưng giờ họ đang chơi như Leeds United dưới thời Howard Wilkinson. Không phải là kế hoạch của Van Gaal hoàn toàn thất bại, ông vẫn còn nhiều tài năng lớn và Man United cũng có giai đoạn gây ra được sức ép lên hàng thủ Arsenal.
Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian mà họ chơi tốt nhất tối qua, vẫn xuất hiện nhiều dấu hiệu lo ngại. Trong không khí phấn khích của Old Trafford, Rooney đá tiền đạo cắm trước Fellaini và Angel Di Maria. Bàn gỡ của anh sau bàn mở tỉ số của Nacho Monreal là điểm nhấn của Man United trong một giai đoạn họ cầm bóng áp đảo với 5 pha chuyền bóng trực tiếp cho tiền đạo của họ, thường là từ các hậu vệ cánh, y như trong quá khứ.
Fellaini bỗng nhiên trở thành trung tâm điểm lối chơi của M.U
Trong một lúc, Rooney hẳn đã hồi tưởng lại những ngày anh còn chơi cặp với Duncan Ferguson ở Everton khi đội bóng của anh cứ nhồi nhét bóng vào vòng cấm địa nhắm tới cái đầu của Fellaini. Rooney đã chơi rất nhiều vai trò trên hàng công mùa này: số 10, tiền vệ trung tâm, tiền đạo cắm. Tối qua, anh đã đá tất cả các vai trò đó.
Ở phần sân bên kia, Arsenal vẫn là chính họ, với lối chơi trơn tru, chuyền bóng nhiều và phối hợp tốc độ cao. Bàn mở tỉ số là một pha di chuyển thông minh vào vòng cấm của Alex Oxlade-Chamberlain và đường chuyền rất đúng lúc cho Monreal. Chỉ 2 phút sau, Man United đã gỡ hòa. Di Maria dạt vào trong. Lần này Rooney có pha di chuyển quyết định vào ngay trước khu vực 5m50, bóng được hất vào đẹp mắt và quả đánh đầu của Rooney rất dứt khoát. Nhưng thay vì thừa thắng xông lên, Man United bỗng cạn kiệt sức lực vào nửa cuối hiệp, được tổng kết bằng chiếc thẻ đỏ xứng đáng cho Di Maira, người đã sa sút không phanh vài tháng qua. Anh thật ra vẫn có những khoảnh khắc của một cầu thủ trị giá 60 triệu bảng, nhưng mắc kẹt trong một hệ thống không hề hợp với anh.
Từ sau chiếc thẻ đỏ đó, tàn cuộc là một thất bại đã được định đoạt với Man United. Cho tới cuối mùa, họ sẽ còn phải gặp Arsenal, Spurs, Liverpool, Manchester City và Chelsea ở Premier League. Van Gaal tốt nhất là phải khiến Manchester United sớm trở lại là chính họ.
Trong những phúc cuối, Man United chỉ có duy nhất một bài là nhồi bóng bổng cho cặp tiền đạo của họ Chris Smalling và Marouane Fellaini. Tính tới giờ, họ chỉ thắng được nhiều hơn một trận so với cùng kỳ dưới thời Moyes, dù không phải chơi ở cúp châu Âu và vừa chi ra 170 triệu bảng trong mùa hè.
Đó là một trận đấu rất hấp dẫn, diễn ra với tốc độ thường thấy ở Anh và đôi khi gợi nhớ lại những cuộc chiến khốc liệt Arsenal-Man United trong quá khứ còn chưa xa. Wayne Rooney trở lại với vai trò quen thuộc của anh, tiền đạo cắm duy nhất ở trận đấu mang theo hy vọng duy nhất về một chiếc cúp của Man United mùa này. Nhưng trong khoảng một giờ đồng hồ đầu tiên, phần lớn những gì anh làm là chỉ đuổi theo các đường chuyền gấp gáp, trực diện và thiếu hiệu quả của đội chủ nhà. Van Gaal nổi tiếng là một thiên tài chiến thuật, nhưng những gì đội bóng của ông thể hiện không khác gì so với bóng đá Anh thời những năm 1950.
M.U đang bế tắc với những pha bóng bổng
Ngay cả bàn ấn địn chiến thắng 2-1 cho Arsenal, do Danny Welbeck ghi vào giữa hiệp, cũng diễn ra ở tốc độ cao. Marcos Rojo mắc kẹt trong một đường chuyền về tai hại, khiến Welbeck có cơ hội bắt tốc độ, vượt qua David de Gea và ghi bàn. Đã 7 tháng trôi qua kể từ khi Welbeck được Van Gaal cho phép rời Old Trafford vì bị cho là không đủ tiêu chuẩn cho hàng công Man United. Anh đã không ăn mừng thái quá tối qua, nhưng hẳn là phải mở cờ trong bụng.
Đó lại là một buổi tối thất vọng nữa của Man United, giờ sẽ phải tập trung hết sức lực và sự quyết tâm cho một vị trí trong top 4 ở Premier League. Mục tiêu đó không có gì là chắc chắn với họ. Manchester United vẫn là đội mặc áo đỏ, sân bóng của họ vẫn là Old Trafford, các CĐV của họ vẫn là đông nhất, nhưng giờ họ đang chơi như Leeds United dưới thời Howard Wilkinson. Không phải là kế hoạch của Van Gaal hoàn toàn thất bại, ông vẫn còn nhiều tài năng lớn và Man United cũng có giai đoạn gây ra được sức ép lên hàng thủ Arsenal.
Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian mà họ chơi tốt nhất tối qua, vẫn xuất hiện nhiều dấu hiệu lo ngại. Trong không khí phấn khích của Old Trafford, Rooney đá tiền đạo cắm trước Fellaini và Angel Di Maria. Bàn gỡ của anh sau bàn mở tỉ số của Nacho Monreal là điểm nhấn của Man United trong một giai đoạn họ cầm bóng áp đảo với 5 pha chuyền bóng trực tiếp cho tiền đạo của họ, thường là từ các hậu vệ cánh, y như trong quá khứ.
Fellaini bỗng nhiên trở thành trung tâm điểm lối chơi của M.U
Trong một lúc, Rooney hẳn đã hồi tưởng lại những ngày anh còn chơi cặp với Duncan Ferguson ở Everton khi đội bóng của anh cứ nhồi nhét bóng vào vòng cấm địa nhắm tới cái đầu của Fellaini. Rooney đã chơi rất nhiều vai trò trên hàng công mùa này: số 10, tiền vệ trung tâm, tiền đạo cắm. Tối qua, anh đã đá tất cả các vai trò đó.
Ở phần sân bên kia, Arsenal vẫn là chính họ, với lối chơi trơn tru, chuyền bóng nhiều và phối hợp tốc độ cao. Bàn mở tỉ số là một pha di chuyển thông minh vào vòng cấm của Alex Oxlade-Chamberlain và đường chuyền rất đúng lúc cho Monreal. Chỉ 2 phút sau, Man United đã gỡ hòa. Di Maria dạt vào trong. Lần này Rooney có pha di chuyển quyết định vào ngay trước khu vực 5m50, bóng được hất vào đẹp mắt và quả đánh đầu của Rooney rất dứt khoát. Nhưng thay vì thừa thắng xông lên, Man United bỗng cạn kiệt sức lực vào nửa cuối hiệp, được tổng kết bằng chiếc thẻ đỏ xứng đáng cho Di Maira, người đã sa sút không phanh vài tháng qua. Anh thật ra vẫn có những khoảnh khắc của một cầu thủ trị giá 60 triệu bảng, nhưng mắc kẹt trong một hệ thống không hề hợp với anh.
Từ sau chiếc thẻ đỏ đó, tàn cuộc là một thất bại đã được định đoạt với Man United. Cho tới cuối mùa, họ sẽ còn phải gặp Arsenal, Spurs, Liverpool, Manchester City và Chelsea ở Premier League. Van Gaal tốt nhất là phải khiến Manchester United sớm trở lại là chính họ.
VIDEO: Man Utd 1-2 Arsenal
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |