Khi cựu cầu thủ Arsenal Charlie Nicholas lớn tiếng đòi hỏi Oezil phải ghi dấu ấn nhiều hơn trong những trận cầu lớn kiểu như trước Monaco, nhiều ý kiến cho rằng ông đang “nói người mà chẳng nghĩ đến ta”. Nhưng khi tiếng còi kết thúc trận đấu ở Emirates rạng sáng nay cất lên, không ai phủ nhận được Nicholas đã đúng.
VIDEO: Arsenal 1-3 Monaco
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |
Sự nghiệp của Nicholas có rất nhiều điểm chung với hậu bối Oezil. Rời Celtic để gia nhập Arsenal năm 1983, Nicholas cũng được chào đón và kỳ vọng tương tự như thời điểm Oezil chuyển tới Bắc London từ Real Madrid. Mức giá 650.000 bảng khi ấy cũng đủ để được công nhận là một “bom tấn” thực sự. Giống như Oezil được so sánh với Zidane, Nicholas cũng là “cầu thủ trẻ xuất sắc nhất quần đảo Anh sau George Best”.
Thế rồi, chốn phồn hoa London đã cướp đi sự nghiệp đỉnh cao của Nicholas. Sau 5 mùa bóng tập trung vào các cuộc ăn chơi về đêm hơn là những buổi tập luyện nghiêm túc, tiền đạo này phải trở lại quê nhà khoác áo Aberdeen. Nhưng có một điểm khác với Oezil, Nicholas biết cách tỏa sáng trong những trận đấu lớn, trước Tottenham hay Liverpool.
Trong khi đó, Oezil “ngoan ngoãn” hơn, ít bị những buổi tiệc tùng lôi kéo hơn, nhưng lại thường xuyên “biến mất” khi CLB cần đến anh nhất. Tiền vệ người Đức bị thay ra trong trận chung kết FA Cup năm ngoái; anh cũng đá hỏng quả phạt đền trong trận gặp Bayern Munich tại vòng 16 đội Champions League mùa trước, góp phần khiến Arsenal bị loại.
Oezil và người hâm mộ anh có thể viện lý do chấn thương. Quả thật, khi gõ tên “Oezil” lên Google, gợi ý đầu tiên hiện ra sẽ là cụm “Oezil chấn thương”, và chừng đó đủ thấy đôi chân nhà ĐKVĐ thế giới "pha lê" đến thế nào. Mùa giải năm nay anh cũng chưa góp mặt nhiều, trận đấu rạng sáng nay mới chỉ là lần thứ 12 anh ra sân trong màu áo “Pháo thủ”.
Những ánh sáng hy vọng đã xuất hiện trong màn trở lại của Oezil ở Villa Park, nơi anh đóng góp 2 bàn thắng. Nhưng rồi trước Monaco là một màn trình diễn thực sự tồi tệ. Ngay cả ở thời điểm đầu trận, lúc Arsenal chơi hưng phấn và tạo ra nhiều cơ hội nhất, Oezil cũng chơi mờ nhạt. Lần lượt Kieran Gibbs, Santi Cazorla, Alexis Sanchez, và cả Francis Coquelin đã tạo ra cơ hội ăn bàn, nhưng tuyệt nhiên không có Oezil.
Có quá thiếu công bằng hay không, khi chỉ phán xét một mình Oezil? Toàn đội Arsenal đã gây thất vọng, còn bản thân anh không hề đặt ra mức giá 42,5 triệu bảng cho mình. Nhưng với một tài năng lớn như anh, Wenger và người hâm mộ “Pháo thủ” có quyền trông đợi nhiều hơn, một ngôi sao lớn phải biết cách định đoạt, dẫn dắt trận đấu theo ý mình, thay vì thi đấu bế tắc và tuyệt vọng trước hàng thủ "hạng trung" của bóng đá châu Âu cỡ Monaco.
Có lẽ Oezil không phải mẫu cầu thủ như thế. Arsenal đã trông đợi quá nhiều, và họ đã phải thất vọng. Ở Monte Carlo vào giữa tháng 3 tới, Wenger cần có một phương án khác thay vì tiếp tục đặt trọn vẹn niềm tin vào Oezil. Nhất là khi “Pháo thủ” cần ghi ít nhất 3 bàn thắng để mong vượt qua cách biệt thua 1-3 trên sân nhà.