Một bộ ba tiền vệ công gồm Mesut Oezil, Santi Cazorla và Alexis Sanchez về lý thuyết là giấc mơ của mọi HLV. Arsene Wenger, vốn theo đuổi phong cách ban bật từ lâu, đương nhiên là người hạnh phúc nhất khi có trong tay bộ ba hào hoa ấy. Nhưng trong bóng đá, có nhiều cầu thủ xuất sắc chưa chắc đã đủ để tạo nên một đội bóng mạnh. Yếu tố mang tính quyết định vẫn nằm ở cách các HLV khai thác những gì họ có trong tay.
Thực ra, nhiều chuyên gia vẫn khẳng định Sanchez, Oezil và Cazorla không phải người sinh ra để đá cùng nhau. Bởi nguy cơ họ dẫm chân nhau là khá lớn. Oezil không phải là cầu thủ chạy cánh; dù có được bố trí ở cánh, thì anh cũng có xu hướng bó vào giữa để tham gia điều tiết và kiến tạo. Sanchez có thể đá cánh tốt, nhưng anh rất thích cắt vào trong để dứt điểm. Cazorla, do đó, có thể không còn được thoải mái với vai trò điều phối như trong những trận gần đây nữa.
Wenger, thực tế, chưa có nhiều cơ hội để thử nghiệm “bộ ba trong mơ” nói trên. Họ “tránh” nhau như Mặt trăng, Mặt trời. Hồi đầu mùa, khi Sanchez nổi lên thì Cazorla gặp vấn đề với phong độ, trong khi Oezil thi đấu phập phù. Quãng thời gian Sanchez thăng hoa trùng với thời gian Oezil nghỉ thi đấu vì chấn thương. Gần đây, khi Cazorla bay cao còn Oezil trở lại với những bàn thắng liên tiếp, thì lại tới lượt ngôi sao người Chile không thể góp mặt vì chấn thương.
Trận gặp Leicester, một đối thủ đủ... yếu để Wenger có thể mạnh dạn với những thử nghiệm, do đó, có thể xem là “thời khắc của sự thật”.