“Khi tức giận, Costa luôn có thể phải ăn thẻ đỏ, nhưng anh ấy cũng có thể lập được siêu phẩm”, Jose Mendilibar, HLV của Costa ở Valladolid nói. HLV thể lực của Atletico, Oscar Ortega, cho biết thêm: “Trận đấu càng bế tắc, Costa càng nôn nóng thì khả năng chính anh ta sẽ ghi bàn khai thông thế bế tắc lại càng cao”. Hậu vệ Miranda của Atletico: “Chúng tôi chỉ việc lo phòng ngự thật tốt bởi với Costa ở trên, bàn thắng sớm muộn gì cũng đến”.
Giống như nhân vật Hulk, càng tức giận thì sức mạnh lại càng tăng vọt, Costa luôn biết cách biến sự hậm hực trong lòng thành những bàn thắng.
Năm 14 tuổi, Costa vẫn chưa biết thế nào là bóng đá trên sân cỏ. Trường dạy bóng đá của anh là đường phố. Anh không được dạy cách phải hành xử trên sân. Không một ai xót thương khi cậu bé Costa bị bạn bè đốn ngã hoặc chơi xấu đến bầm dập tay chân. Muốn ghi bàn thì phải vượt qua những cơn đau ấy.
Costa nói trong bài trả lời phỏng vấn gần đây cho Four Four Two: “Tôi chiến đấu với tất cả, tôi sỉ nhục đối phương, tôi nghĩ mình phải giết chết họ. Những cầu thủ lớn lên từ học viện luôn biết cách kềm chế bản thân. Còn tôi thì quá quen với cảnh cầu thủ tấn công ăn trọn cùi chỏ của các hậu vệ. Tôi đã từng nghĩ việc ấy là bình thường”.
Trải nghiệm đầu tiên của Costa với bóng đá sân cỏ kết thúc chỉ sau vỏn vẹn vài tuần. Chỉ kiếm được có 100 USD/tháng với đội bán chuyên nghiệp của Barcelona EC, Costa bị các anh em họ trêu chọc, sỉ nhục. Chúng bán quần áo, CD ngoài chợ trời cũng gấp 5 lần con số ấy. Costa khóc và lần đầu tiên nghĩ đến chuyện bỏ bóng đá.
Lần thứ 2, Costa nhận án treo giò 120 ngày vì đấm một cầu thủ đội bạn và đe dọa trọng tài. Anh lại khóc và tuyên bố không bóng banh gì nữa. Phải đến sau khi HLV của Costa thuyết phục bộ phận kỷ luật mổ băng, họ mới phát hiện ra Costa bị tấn công trước và chỉ trả đũa. Anh được giảm án và tiếp tục bước trên con đường sự nghiệp chông gai của mình.
Cho đến nay, Costa chưa nói được quá 10 chữ tiếng Anh, nhưng Jose Mourinho có thể giao tiếp với tiền đạo này bằng tiếng Bồ Đào Nha mẹ đẻ. Quan trọng hơn nữa là cả 2 có chung thứ ngôn ngữ bóng đá. Costa, một tiền đạo xù xì, không hoa mỹ nhưng hiệu quả có thừa, càng bị dồn nén thì càng bùng nổ, đích thị là tiền đạo mà Mourinho mơ ước.
Trong kỷ nguyên của Roman Abramovich, số tiền đạo nổi tiếng từng chơi tại Stamford Bridge phải hơn chục người. Nhưng dù đó là dạng tên tuổi lẫy lừng như Fernando Torres, Andriy Shevchenko, Hernan Crespo, Nicolas Anelka cho đến tiềm năng hứa hẹn như Daniel Sturridge, Carlton Cole, Franco di Santo..., tất cả đều không đáp ứng được sự chờ đợi. Kể cả Didier Drogba cũng chơi không tốt trong những năm đầu.
Cho đến khi Costa xuất hiện. Tiền đạo không màng áo rách vẫn tiếp tục tả xung hữu đột này mang cái phẩm chất không lùi bước đặc sản của Chelsea - Mourinho, là người mà The Blues đã kiếm tìm bấy lâu. Lẽ ra họ đã có nhau từ 8 năm trước khi Costa - ngày ấy còn trong biên chế Braga - đến thử việc tại Chelsea. Mourinho đã lướt qua chàng trai tuổi “teen” ấy rồi từ chối, để bây giờ ông tự trách chính mình: “Ngày ấy tôi có mắt như mù vậy”.
Nhưng mối lương duyên dẫu muộn màng ấy lại đang trải qua những ngày tháng trăng mật. Và với sự từng trải trong “tình trường”, Mourinho lại càng biết đối xử với “nàng thơ” của mình một cách trọn vẹn nhất.