Từ lâu, người ta đã nói rằng các cầu thủ Nam Mỹ là những người chơi bóng theo bản năng. Yếu tố “đường phố” trong lối chơi của họ là không bao giờ mất đi, bất chấp họ được đào tạo trong môi trường chuyên nghiệp cỡ nào và chơi bóng ở châu Âu bao lâu. Chất “đường phố” có thể thôi thúc các cầu thủ gây ra những hành động điên rồ, nhưng nó cũng thôi thúc họ chiến đấu cho từng đường bóng như một kẻ đói khát. Premier League vừa chia tay một cầu thủ như thế (Luis Suarez). Nhưng với Alexis Sanchez, họ đã có sự thay thế xứng đáng.
Alexis, thực ra, đã mất một thời gian để hòa nhập với cuộc sống mới ở Arsenal. Một phần cũng vì HLV Wenger bối rối không biết sử dụng anh như thế nào cho hợp lý. Chỉ đến khi chấn thương xảy đến với hàng loạt ngôi sao tấn công của Arsenal, đặc biệt là Oezil, HLV người Pháp mới kiên quyết sử dụng Alexis ở vị trí tiền đạo lùi, gần giống với vị trí anh vẫn chơi ở đội tuyển Chile. Đó là một thay đổi mang tính bước ngoặt cho cả Arsenal lẫn Alexis Sanchez. Hai trận được chơi ở vị trí này, Alexis đều lập cú đúp, và Arsenal chiến thắng.
Phong độ của Alexis tạo ra cảm giác lo lắng không chỉ ở những đối thủ mà Arsenal sắp đối mặt, mà ngay trong lòng đội bóng. Walcott, người vừa trở lại sau một thời gian dài dưỡng thương, cảnh báo Alexis đang sử dụng cơ thể anh sai cách. Không chỉ “đói khát” trên sân, Alexis còn không có nhu cầu nghỉ ngơi trong các buổi tập. Nếu cứ hoạt động với tần suất như vậy, cơ thể của cầu thủ người Chile có thể sẽ không chịu được sự khắc nghiệt của lịch thi đấu theo kiểu marathon vào cuối năm.
Nhưng Alexis có quan tâm không? Có lẽ không. Với anh, còn chút sức lực nào thì cứ vắt cho kiệt đã. Hậu quả sau xét...