Ông cũng làm ngơ với Mario Jardel, được ca ngợi là một trong những tiền đạo chơi đầu hay nhất tại châu Âu. Vậy mà bây giờ, ông buộc phải dùng những tiền đạo như Fred, Jo và Hulk.
Fred, không có bất kỳ một kỹ năng đặc biệt nào. Tốc độ trung bình, sức càn lướt bình thường, kỹ thuật cũng chả giỏi. Nếu Fred là người Anh, người Đức hay Italia, vị trí của anh tại World Cup lần này là ghế sa lông ở nhà. Nhưng vì Brazil đang rơi vào cơn khủng hoảng chân sút tồi tệ nhất lịch sử, Scolari đành bấm bụng sử dụng chân sút “đã có tuổi nhưng chưa có tên này”.
Khi Scolari rút Fred ra khỏi sân trận gặp Chile ở vòng 1/8 (28/6), vào thay anh là Jo, một phiên bản của Fred nhưng... trẻ hơn. Thống kê của Jo trong những phút có mặt trên sân rất nhất quán và… dễ nhớ: sút 0, qua người 0, tranh chấp bóng bổng thành công 0. Còn Hulk? Anh là biểu trưng của những gì “phản Brazil” nhất: dựa hoàn toàn vào sức mạnh từ đi bóng, giữ bóng cho đến sút bóng.
Fred và Jo đều gây thất vọng lớn
Fred, Jo hay Hulk đều không phải là những cầu thủ tồi. Họ vẫn hữu dụng, nhưng là ở một nơi nào khác, chứ không phải Brazil vốn có truyền thống dư tiền đạo dùng không hết. World Cup 2010, Carlos Dunga (khi đó là HLV Selecao) bị chê vì mang đến giải một chân sút quá châu Âu là Luis Fabiano. Nhưng bây giờ, cả 3 tiền đạo mà Brazil cộng lại còn chưa sánh được với khả năng săn bàn của Fabiano.
Khi Neymar bị quây giữa rừng những hậu vệ đối phương, anh cần biết bao một người chia lửa, một “sát thủ” có thể ghi bàn trong những cơ hội hiếm hoi mà mình có. Nhưng với Fred, đưa bóng đến chân anh, trước mặt chỉ còn thủ môn đôi khi vẫn là chưa đủ. Trước Colombia đêm nay, liệu anh có biến những lời trêu chọc thành sức mạnh không? Còn Hulk, bao giờ thì anh mới chịu sắm vai “siêu anh hùng” thay cho Neymar?